( Hãy truy cập :http://khotruyen.blogspot.com luôn cập nhật truyen pha trinh mới nhất)
những thứ kinh khủng trôi nổi lềnh bềnh trong đó khiến tôi fải bật ra trở lại vì ko chịu nổi…kinh quá!...bước ra khỏi nhà ga,tôi như sảng khoái hẳn,vậy là mình đang ở thành fố thân iu rùi,được hít thở bầu không khí trong lành,mang theo tí hơi hướm của biển cả khiến ***g ngực tôi như căng tràn ra,khác hẳn với không khí hỗn tạp,khói bụi của Sài Gòn…những tiếng gọi í ới của các chú xe ôm: ‘đi ko cháu?...đi hen…’ khiến tôi trở lại với thực tại,vì đồ đạc khá nhiều nên tôi vẫy 1 chiếc taxi đi cho lẹ,dù sao nhà cũng gần đây,tiền xe chắc ko hết bao nhiu…về đến trước cửa nhà,việc đầu tiên của tôi là tắm 1 cái cho mát mẻ,rồi chui lên giường ngủ lun,ôi cái nệm êm ái thân iu,xa mày bao nhiu tháng rùi,nhớ mày quá…hix…đúng là không đâu bằng nhà mình cả…tôi dần dần chìm vào giấc ngủ,để lại đằng sau tiếng mẹ hỏi:
_Mệt lắm hay sao mà mới về đã ngủ tip rồi…ko ăn sáng ah?
_Vâng…con mệt lắm…mệt lắm mẹ ah…(tôi lí nhí)…ôi gia đình!!!
Mới có mấy tháng trôi qua,kể từ dịp Tết tôi về,thành fố cũng đã đổi khác nhiều quá,đẹp thật,những cửa hàng mới mở,những con đường mới xây,những chùm đèn mới mắc xong…tất cả đã tạo nên 1 sự mới mẻ trong tôi…ko chỉ có thành fố đổi khác,ngay chính bản thân tôi cũng đã khác xưa rất nhiều: già đời hơn,chín chắn hơn,từng trải hơn…họ hàng,bạn bè tôi ai cũng nhận thấy điều ấy,họ bảo tôi ốm hơn xưa nhiều…uhm,cũng fải thôi,đi học chứ có fải đi ngỉ dưỡng đâu mà đòi mập mạp chứ…xa gia đình,xa bàn tay chăm sóc của mẹ…hồi xưa ở nhà,dù ko có xu nào trong túi thì vẫn có cơm ăn ngày 3 bữa,bi jờ ra ngoài xã hội,đến li nước uống cũng fải trả tiền…cuộc sống cơm áo gạo tiền đã cuốn tôi theo guồng quay của nó lúc nào không hay…haizz…tạn quên cuộc sống sinh viên đi…ăn chơi xả láng thôi…..sáng sáng đi tắm biển,tối tối tụ tập đàn đúm bạn bè,ôi thiên đường là đây…
Một tối nọ,đang bùn chán mún đi chơi,gọi điện thoại rủ mấy chiến hữu mà bác nào cũng cáo bận…thế là tôi quyết định làm 1 chuyến độc hành vậy…chạy xe chậm rãi trên cây cầu xây băng qua cửa biển,làn gió mát thổi hiu hiu,mùi biển mặn chát…những kỉ niệm trong tôi về Quyên chợt ùa về…hum đó cũng là 1 buổi tối đẹp như hum nay,tôi cùng Quyên ngắm cảnh trên cây cầu Thủ Thiêm quen thuộc (chứng nhân tình iu của 2 đứa ^.^)…em vòng tay ôm tôi thật chặt,ngả đầu trên ngực tôi,hơi nóng và hương thơm từ em tỏa ra khiến tôi ngây ngất,choàng đôi tay qua lưng em siết nhẹ,rồi từ từ vuốt xuống bờ mông căng tròn,bóp mạnh 1 cái:
_Ui…anh làm j vậy…đang ở trên cầu đó…người ta thấy bi jờ! (em đẩy tôi ra,cười ngượng ngùng)
_(tôi kéo em lại ôm tip)…chu…zậy sao hum bữa có người nói ‘nhìn thì kệ họ’ mà (tôi chọc em)…hihi
Em cười cười…rồi lại im lặng như đang suy nghĩ điều j đó:
_Ko biết chúng ta sẽ thế này được bao lâu?
_Em nói sao cơ…anh ko hiểu?
_Uhm…ý em là…có khi nào…em giả dụ thôi nhé…chuyện của chúng ra sẽ kết thúc ko?
Tôi im lặng,thở dài…uhm…đó là câu hỏi lâu lâu lại hiện lên trong đầu tôi,ko biết rằng,chuyện của tôi và Quyên sẽ kéo dài được bao lâu…vì…thôi khỏi cần nói chắc các bạn cũng biết…
_Anh ko biết…nhưng…anh hi vọng ngày ấy đừng tới…
_Uhm…hi vọng thế…
Chợt…em đẩy tôi ra,như nghĩ ra điều j đó,mắt em long lanh:
_Anh đứng đây đợi em tí…em nghĩ ra cái này hay lắm…
Em nhảy lên xe bỏ đi trong ánh mắt khó hiểu của tôi…em đi đâu vậy,em tính làm j nhỉ…em đau bụng nên chạy kím wc chăng?...^.^…15 phút sau,em quay lại,trên tay cầm 1 bịch ni-lông màu đen…j vậy nhi?...em hớn hở,đưa cho tôi mở ra…ah…thì ra là 1 cái ổ khóa cùng 2 cái chìa…nhưng làm j vậy nhỉ?...
_Em có ý này nè…cây cầu này đối với chúng ta có nhiều kỉ niệm đúng ko…vậy thì…em sẽ chọn nó làm người chứng giám cho chúng ta…hihi…bi giờ,anh và em,cầm cái ổ khóa này coi như là biểu tượng của tình iu khóa vào thành cầu,sau đó mỗi đứa cầm 1 chiếc chìa khóa ném xuống sông Sài Gòn…zậy thì ko ai có thể mở được nó ra…tình iu của chúng ta sẽ cùng trường tồn với cây cầu này…anh thấy sao?
Vừa nghe xong cái ý tưởng ngô nghê của em,tôi đã ôm bụng cười ngặt nghẽo…ko ngờ em lại nghĩ ra cái trò này,thiệt là ngây thơ và đáng iu hết sức mà…hihi…em thấy tôi cười,tưởng đang chọc quê em nên mặt bí xị,hờn dỗi:
_Anh quá đáng rồi đó hen…anh cười em ngốc chứ j…ko làm thì thôi…sao mà cứ chọc quê người ta hoài thế…có ngưng cười ko hả…em ném anh xuống sông bi jờ ah (em hâm dọa tôi…^.^)
_Ko có…anh có nói em ngốc đâu…tại anh ngạc nhiên ko ngờ em nghĩ ra chiêu này thui…đáng iu quá ah…(tôi kéo em lại hun cái chụt lên môi)
_Hihi…em mà lị…sao có làm ko?
_Uhm…làm thì làm…tưởng cái j khó chứ…hihi…
Tôi và em cùng nhau khóa chiếc ổ vào thành cầu,tôi ném chiếc chìa khóa xuống sông trước,quay lại thấy em đang nắm chiếc chìa trong tay,mắt nhắm lại,lẩm nhẩm điều j đó rùi cũng vứt xuống sông,miệng còn hét thật to: AHHHH!!!...tôi hoảng quá,lấy tay bịt miệng em lại:
_Em điên ah??...hét cái j thế…người ta đang cười kìa…
Em giằng lấy tay tôi khỏi miệng em,vẫn ko ngừng la hét:
_Ai cười hở 10 cái răng…em thích hét kệ em…ahhhhhh!!!
Tôi mỉm cười,bó tay với cái tính ngang ngạnh của em,có lẽ sau này ai mà cưới em về làm vợ chắc nhiều fen cũng điên đầu lắm đây…hihi…(sau này các bạn có dịp đi ngang qua cầu Thủ Thiêm,giữa cây cầu,ở fía dưới lan can có 1 cái ổ khóa móc vào đấy thì biết nó là của tôi hen…nghiêm cấm mọi hành vi fá hoại đó…hihi)
Chạy về fía quảng trường,tôi gửi xe ở 1 bãi giữ,tản bộ trên con đường biển,nhìn ngắm mọi người vui vẻ…những hàng dừa ven biển rì rào theo nhịp đập của sóng,những tốp người đang cười nói vui vẻ đi qua trước mặt tôi,cái mặn mòi của biển như thấm đậm trên cánh mũi…và một mùi hương quen thuộc thoảng wa…mùi j đây nhỉ??....ah là mùi bắp nướng…lâu rồi ko ăn bắp nướng mỡ hành…ghé wa mua 1 trái mới được…đang loay hoay lựa bắp thì tiếng nói của 1 người con gái vang lên:
_Cô ơi…bán cho cháu trái bắp nướng đi ạ?
Ngẩng đầu lên,hình ảnh 1 người con gái xinh xắn xuất hiện,nhưng ko thấy rõ mặt vì mái tóc đã che đi 1 nửa…tôi lại cuối xuống lựa bắp tip:
_Ơ…Long fải ko…
Tôi giật mình quay lên,sao nhỏ này biết tên mình,người wen ah??...
_Sao nhìn mặt ngơ ngơ zậy??....quên tui rồi ah…Trinh nè…học chung cấp 2 đó,nhớ ko?
Đến bây jờ tôi mới nhìn kĩ mặt nhỏ này…ah…trái đất tròn thật…là Trinh…tình yêu đầu đời của tui đây mà…^.^…nhấn mạnh là tình yêu đầu đời thui đấy,ko fải là mối tình đầu,vì tôi nghĩ mối tình đầu thì fải xuất fat từ 2 fía…còn đằng này chỉ là tôi iu đơn fương thui…hihi
( Hãy truy cập :http://khotruyen.blogspot.com luôn cập nhật doc truyen sex mới nhất)
Những kí ức lại như thước fim way chậm lại ùa về trong tôi…bây giờ tôi đang là sinh viên năm nhất…để tính coi…cũng phải hơn 4 năm rùi…hồi đó tôi là 1 thằng học sinh cấp 2 bình thường…ah ko…dưới cả mức bình thường…lúc ấy tôi khá là mập…học hành cũng lè tè và khá là nhút nhát (ko như hồi cấp 3..^.^)…trong lớp tôi chỉ dám ngồi yên 1 chỗ,chẳng dám ho he j,bạn bè cũng thưa thớt,có mấy đứa hay nói chuyện nhất thì cũng chỉ là bạn bè xã giao mà thôi…vì vậy,tôi thường xuyên bị mấy anh giang hồ trong lớp trêu chọc…dùng từ ngữ như bây giờ là ‘bắt nạt học đường’…tuy ko có j đi quá giới hạn nhưng nhiều trò đùa ác ý của bọn chúng cũng khiến tôi khó chịu lắm: bóp chim,đấm đá,trêu chọc…^.^…khổ nhỉ…đúng là thân fận con ong cái kiến…sau này lên cấp 3 tôi quyết tâm thay đổi,năng động hơn để ko bị ai bắt nạt nữa…quay trở lại những năm tháng cấp 2 của tôi…hồi đó 1 bàn ngồi 4 đứa,nhưng riêng bàn tôi chỉ có 2 đứa ngồi,tôi và Trinh…2 chúng tôi là 1 đôi bạn thân cùng tiến,lun giúp đỡ nhau trong học tập,hum nào có kiểm tra là 2 đứa chia nhau bài về học để lên trúng câu nào thì bày cho nhau,bữa nào mà quên học thì 1 đứa giở vở,còn 1 đứa canh chừng giáo viên…ôi cái cảm giác thậm thụt copy bài sao mà khó quên thế…chắc bạn nào cũng trải wa rùi nhỉ…hihi…nhớ 1 dạo trong giờ kiểm tra,2 đứa làm 2 đề khác nhau,tôi thì xong bài rồi,ngó sang thấy Trinh còn loay hoay lắm,tính giúp mà đề khác nhau thì lấy chó j mà bày…chợt thấy em lôi từ trong ngăn bàn ra cuốn sách…ah tính quay bài đây…hiểu ý,tôi ngó lên canh chừng bà cô jùm em…chợt thấy bà cô tiến về bàn chúng tôi…Suỵt!...tôi ra hiệu cho Trinh…chẳng biết luống cuống sao mà em làm rớt cuốn sách xuống chân…bà cô tiến tới,mặt hầm hầm sát khí:
_Chuyện đây…cái j dưới chân em đấy…nhặt lên cho tôi xem!
Trinh líu ríu nhặt quyển sách lên đưa,tay thì run run…
_Quyển sách này ai mang vào đây…ko fải tôi đã nói tài liệu để hết lên trên bục rồi ah?
Trinh sợ sệt,ánh mắt len lén nhìn tôi như cầu cứu…và…dòng máu anh hùng nổi lên…tôi đã làm 1 việc mà trong mơ cũng ko dám nghĩ tới…đó là anh hùng cứu mĩ nhân:
_Dạ…quyển sách của em mang vào ạ…(tôi đứng dậy ấp úng trả lời)…
Trinh nhìn tôi ngạc nhiên,môi mở ra mún nói j đó,nhưng thấy tôi nháy mắt nên im lặng...
_Trò giỏi nhỉ…dám đem tài liệu vào giờ kiểm tra…đem bài trò lên đây…tôi sẽ trừ em 2 điểm cho nhớ…
Phù…may quá…tôi ngồi xuống thở phào…chỉ trừ có 2 điểm,bài này ít ra cũng được 8đ…trừ 2đ tôi vẫn trên trung bình… quay sang thấy Trinh mắt long lanh biết ơn,tôi nở 1 nụ cười cho em yên tâm…ko hiểu sao tôi có thể hành động dũng cảm như vậy nhỉ?? Đơn giản thui,vì tôi thích em…con trai ai chẳng thích gái đẹp…trong khi em thì quá dư về khoản đó,tôi chưa bao giờ thấy ai có vẻ đẹp thánh thiện như em cả…chỉ cần nhìn vào em,mọi tà tâm của tôi đều như tan biến,lúc đó tôi còn ước mình là hiệp sĩ để bảo vệ công chúa là em nữa chứ…ngây ngô thật…thế là từ đó,tình bạn của chúng tôi càng ngày càng thân thiết hơn,có cái j cũng tâm sự và chia sẻ cho nhau hết,đi chơi cũng đi chung với nhau…vì vậy đây là 1 lí do khiến mấy anh giang hồ trong lớp thích em gây sự với tôi…sao từ nhỏ đến lớn tôi đều gặp chuyện này thế nhỉ??? ^.^…nhà em mở khách sạn nên nói chung cũng khá giả,em hay đem sô-cô-la lên cho tôi ăn,2 đứa ngồi dưới gốc cây bàng vừa ăn vừa tán dóc…Trinh cũng hay bảo vệ cho tôi khi bị bọn đầu gấu bắt nạt bằng cách mét cô…khiến tôi càng bị bọn chúng đánh bầm dập hơn ^.^…nói chung bọn tôi hơn cả bạn thân mà nâng lên mức tri kỉ…thậm chí chúng tôi biết rõ về nhau hơn là cha mẹ của 2 đứa nữa…tôi lun dành những điều tốt nhất cho em…vào ngày sinh nhật của Trinh,tôi muốn tặng em 1 món quà bất ngờ,có hum đi chơi với Trinh,thấy em để ý đến cái váy màu trắng sữa ở shop nọ,tôi quyết tâm sẽ mua tặng em cái đó…mới nhỏ nhưng trình độ dại gái của tôi ko ai bằng..^.^…nhưng giá của cái váy đó khá là mắc,đến 300k,với giá tiền đó cách đây 4 năm là 1 con số lớn đối với 1 thằng học sinh lớp 9 nghèo rớt mồng tơi như tôi…chỉ còn hơn 1 tuần nữa là đến sinh nhật Trinh trong khi tiền dành dụm ko bao nhiu…tôi bắt buộc fải đi làm thêm mới mong kím được cái váy đó…thế là,sáng sáng,khi gà chưa gáy tôi lại lọc cọc đạp xe đi giao báo,quãng đường dài gần 10km chưa kể đến những khó khăn dọc đường như: trời lạnh,mưa rơi,chó đuổi…lúc đầu cảm thấy nản lắm nhưng chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt sung sướng của em khi nhận được cái váy là tôi như có thêm động lực,cắn răng gò lưng chở 200 tờ báo đi giao…hix…giờ nhớ lại vẫn thấy lạnh xương sống…thế là trong vòng 1 tuần tôi đã có đủ xiền mua cho em cái váy đó…nhìn Trinh vui sướng cầm cái áo trên tay,tung tăng ướm thử đồ,tôi cũng thấy vui lây,mặc dù chẳng có 1 cái ôm cảm ơn nào..hihi…thế đấy,tình cảm lúc đó sao hồn nhiên trong sáng thế,tặng 1 món quà cho người mình thix đơn giản vì mún họ vui…chứ đâu như sau này,khi chuẩn bị sinh nhật cho Uyên,tui cũng rắp tâm,tính kế đủ trò hết…^.^…
Tình cảm trong tôi cứ lớn dần lên theo năm tháng,tôi muốn chờ đến khi cơ hội chín muồi,tình cảm dạt dào,tôi sẽ ngỏ lời với Trinh…tôi tưởng tượng đến khi tôi nắm tay em đi vào trường,mọi ánh mắt sẽ nhìn tôi ghen tị,tôi sẽ nói vào mặt tụi đầu gấu thix em rằng: ‘tụi mày thua rùi…Trinh là của tao..’ mặc dù tôi cũng tưởng tượng ra cảnh sau đó là bị nện 1 trận te tua..^.^…nhưng ko sao…dù sao tôi vẫn là kẻ chiến thắng….Nhưng rồi một hôm,khi đang ngồi ăn kem ở quán quen thuộc,đang nói chuyện vui vẻ,Trinh chợt hỏi tôi 1 câu lạ lẫm:
_Ey…ông bít Hùng học lớp 9/10 ko?
_Ko…tui ko bít…mà bà hỏi làm j?
_Ah…ko có j…chẳng là tui nghe mấy đứa con gái trong lớp nói nhiều về nó…
Rồi em kể cho tôi nghe về thằng Hùng chết tiệt nào đó,đẹp trai,học jỏi,chơi thể thao cừ…nói chung xứng danh là 1 hot boy…em kể nhưng khi nhìn trong mắt em ánh lên 1 niềm vui nào đó khiến tôi cảm thấy lo lắng…dự đoán cho 1 cơn bão sắp ập tới…càng ngày tần suất xuất hiện cái tên Hùng trong những cuộc nói chuyện của chúng tôi càng nhiều,điều này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu,khi tôi suốt ngày fải nghe: Bạn hùng tốt thế này,bạn Hùng giỏi thế kia…ko hiểu thằng đó có j hay chứ: ừ thì nó đẹp trai hơn tôi,học jỏi hơn tôi,chơi thể thao cừ hơn tôi,gia đình khá giả hơn tôi…mịa…sao kể 1 hồi thấy cài j nó cũng hơn mình hết zậy..^.^…ah đúng rồi…chắc j nó tốt và hiểu Trinh hơn tôi…rồi,vào 1 ngày mây đen xám xịt,1 tiếng sét đã đánh ngang tai tôi:
_Long nè…hình như tui thích Hùng rồi hay sao ấy..hum nay nhìn bạn ấy cười với tui…sao thấy tim đập bình bịch lun…ông điều tra xem Hùng co thích tui ko hen!
Axc…ly trà sữa ngọt ngào nay sao lại trở nên đắng chát trong cổ họng…thằng Hùng chết tiệt…sao mày lại cướp Trinh của tao…hix…chậm mất rồi,sao tôi lại ko nhanh chóng nắm bắt cơ hội với em chứ,khi thấy em bắt đầu chú ý đến Hùng,đáng lí ra tôi fải tiêu diệt ngay những tư tưởng đó liền chứ…để đến bây giờ,dù có nói ra là thích em chắc cũng ko được j,mà còn có thể đánh mất lun tình bạn vốn có…ngu thật…đồng ý giúp em mà thật ra tôi lun moi móc và cố tìm ra hạn chế của nó,nhưng…ko biết nó giỏi che đậy hay là con người nó quá hoàn hảo mà tôi ko sao tìm ra được khuyết điểm của nó…Trinh ngày càng thích Hùng hơn,đi đâu cũng nhắc đến nó…em đâu biết được rằng,mỗi khi em biểu hiện tình cảm,tôi lại có cảm giác nhói lên như hàng ngàn vết dao đang đâm vào tim vậy…tại sao chứ? Tại sao người lun ở bên cạnh em lại ko được em để ý? Có lẽ vì tình bạn của chúng tôi quá thân thiết,thân đến nỗi nó như 1 bức tường cản khiến chúng tôi ko vượt qua được…có ai hiểu cảm giác iu 1 người bạn thân là đau khổ đến thế nào ko…nó giống như 1 bí mật ghê gớm,mún nói ra nhưng cứ fải ém lại trong lòng…tôi ko dám đánh cược với vị thần số mệnh,đổi đi 1 tình bạn để ko biết nhận lại được j…đúng là trên đời này không có j khổ cho bằng khổ tâm và không có j đau cho bằng iu thầm…Sáng hôm đó,Trinh tung tăng,ko giấu nổi vẻ vui sướng khoe với tôi:
_Tối nay,Hùng hẹn tui đi coi fim đó…vui ghê!
Cái dằm trong tim nhói lên 1 cái,nhưng tôi vẫn fải cố mỉm cười,mếu máo:
_Vậy ah?...sướng hen…nó qua nhà bà đón lun ah?
_Ko…Hùng hẹn tui 7h trước cổng trường nè…
Ôi…vậy là buổi hẹn hò đầu tiên của tụi nó đã đến rồi sao…nhưng trong tôi luôn có 1 hoài nghi: ‘liệu nó có làm j xấu với em ko?....ko được…mình fải đi theo dõi tụi nó’…công nhận lúc đó tôi ngây thơ quá…thế là chiều hôm đó tôi đứng nép ở 1 góc gần cổng trường theo dõi,tối nay trời mưa lất fất…ngay từ 6h30,tôi đã thấy Trinh tới điểm hẹn,em đến sớm như vậy chứng tỏ em rất coi trọng cuộc hẹn này…khi đi chơi với tôi,em toàn bắt tôi chờ cả tiếng đồng hồ là chuyện thường…7h đúng…thằng Hùng vẫn chưa tới….7h15 phút vẫn chưa thấy cái mặt mốc của nó xuất hiện…7h30…mịa cái thằng này,để con gái đứng chờ như thế ah,tôi thấy em cứ loay hoay hết coi đồng hồ rồi lại bấm điện thoại,chắc là gọi cho nó…45 phút trôi qua…ah ha…thằng chó đó cho em leo cây rồi nhé,còn mong chờ nữa ko em,niềm vui sướng chưa kịp lộ ra trên mặt tôi thì chợt tắt ngúm…có lẽ vì quá mỏi chân nên em ngồi lun xuống vệ đường,đôi vai em run run từng chợt…fải…em đang khóc…khóc cho cuộc hẹn đầu tiên ko thành…khóc vì sự hờ hững của thằng con trai…em khóc cho nó,còn tôi đang khóc cho em…cơn mưa bụi ko đủ ướt áo nay càng nặng hạt dần…từng giọt mưa rơi lộp độp trên mái tôn…rồi cơn mưa ào ạt trút xuống mang theo những giọt nước mắt của em lăn đi…em ko đứng dậy tìm chỗ trú mưa mà vẫn ngồi đó bất động…thương em quá…tôi vội chạy vào nhà 1 thằng bạn gần đó mượn ra chiếc dù…tôi ko dám bước ra đưa cho em vì em sẽ nghĩ tôi theo dõi em,và chắc Trinh cũng ko mún tôi nhìn thấy em vào lúc này…chợt,tôi nghĩ ra 1 cách,tôi nhờ thằng bé bán bánh tiêu gần đó đem cây dù tới đưa cho em,cầm 5k trên tay,thằng nhóc hớn hở xách cây dù trao tận tay em…Trinh khá bất ngờ khi nhận cây dù,em ngó nghiêng tìm người tốt bụng mà ko biết rằng tôi đang nấp ở gốc gần đó quan sát…bật cây dù ra,em che cho mình nhưng em vẫn ko chịu về…sao lạ vậy…em vẫn còn mún chờ nó ư?...em khờ quá…tôi ko thể bỏ em đứng 1 mình được,nên mặc dù ướt như chuột lột,tôi vẫn nấp ở đó ko ra…bàn tay tôi bóp chặt vào cây cột đèn như muốn bẻ gãy nó ra…vừa ghen tức,vừa đau xót…sao thằng chó đó may mắn như vậy mà ko bít hưởng chứ…khoảng 8h30,em nhận được 1 cuộc điện thoại,thấy cái đầu gật gật,tiếng vâng dạ tôi biết ngay gia đình em gọi,em đành về nhà,tôi thầm nghĩ nếu ko có cuộc điện thoại đó,chẳng lẽ em mún chờ đến sáng mai lun sao…Trinh ơi,sao em ngốc dữ vậy??...tôi đội mưa theo sau em đến khi thấy em bước vào cổng mới yên tâm về nhà…tối hum đó dầm mưa nên đau đầu khủng khiếp,nhưng nỗi đau ấy thấm tháp j so với nỗi đau trong tim chứ?...Sáng hum sau,tụi tôi ngồi ăn gỏi ở quán trước trường,tôi giả vờ hỏi em:
_Hum qua đi chơi vui ko?
_Ah…uhm…(em bối rối,ánh mắt em cuối xuống)…vui lắm…fim hay dễ sợ…
Em vẫn còn muốn giả bộ sao…nhìn em lúi húi ăn mấy cọng gỏi, cố che đi đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc…sao tôi thấy thương em quá!...sao những người biết trân trọng em lại ko có được em cơ chứ…tôi mún lật tẩy em nhưng như thế thì được j,em chỉ thêm đau khổ mà thôi…rồi đến 1 ngày nọ,vào 1 ngày đẹp trời nhưng tôi lại ko được đón 1 tin tức đẹp như vậy:
_Ông bít ko…Hùng nói thích tui và mún làm bạn trai tui đó…hihi…
Mặt đất như sụp đổ dưới chân tôi,những thứ trước mắt như nhòa hẳn…tôi nghẹn ngào hỏi em:
_Rồi…rồi bà trả lời sao?
_Thì dĩ nhiên là đồng ý rùi…tui mong chờ ngày này mãi…hihi…
Đúng vậy,ngày em mong chờ đã đến,nhưng đó là 1 ngày tuyệt vọng của đời tôi…vậy là đã chấm hết rồi sao…ước mơ,hi vọng…tôi như 1 kẻ chới với giữa dòng nước lũ,cố gắng tìm 1 cái fao bám vào nhưng kẻ khác đã giành mất…tôi ko oán hận ông trời mà chỉ trách chính bản thân mình không cố gắng,ko biết giành lấy những thứ mình thix…để kẻ khác cướp mất thì chỉ biết bất lực khóc than như 1 đứa trẻ bị jành mất cây kẹo…trong đầu tôi lúc đó hiện lên những câu hát:
“Em là bạn thân bên anh nhưng người em luôn yêu
Chắc chắn ko phải là anh đây…
Em chọn người iu cho em cũng là bạn thân với anh
Biết nói sao đây cho câu nên lời…
Nhìn em bên bạn thân…nhói tim anh bao ngày….”
Tuy Hùng ko fải bạn thân tôi nhưng quả thật tôi cảm nhận được nỗi đau khổ của người con trai trong bài hát…Nhìn em tay trong tay bên nó tôi ko khỏi chạnh lòng,mỗi khi em và nó cãi nhau,trong tôi lại dâng lên 1 niềm hi vọng,rồi chợt tắt ngúm khi biết 2 đứa đã giảng hòa…tôi đã từng ích kỉ ước ao bóng đêm sẽ phủ bất hạnh lên em và nó…người ta nói “iu 1 người là chấp nhận cho người mình iu được hạnh phúc”…đúng,tôi chấp nhận…nhưng là đau đớn chấp nhận,vì tôi biết ko thể làm khác đi được,tôi tự an ủi mình chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em là đủ rồi…nhưng khi em khóc cho người thì tôi khóc cho em…còn khi em cười cho người thì ai cười cho tôi????
Sau này,lên cấp 3,Trinh chuyển vào Sài Gòn học,liên lạc cũng thưa dần và mất hẳn…mỗi lần nhớ tới Trinh,tôi chỉ coi em là nỗi đau ngọt ngào đầu đời mà thôi…hum nay gặp lại em,những kí ức khi xưa có cơ hội được ùa về mãnh liệt,em vẫn còn đẹp lắm,hồi xưa nhìn em hơp bị lép nhưng giờ đây,chắc uống sữa nhiều hay sao mà nhìn no cả mắt..^.^bầu ngực cong cong,cái mông hây hẩy…Ey…đang nghĩ bậy j đấy,ko được,tôi tự trấn tĩnh mình…chúng tôi cùng nhau đi dạo dưới hàng phi lao xanh rì,ngắm nhìn biển đêm rì rào từng đợt ôm trọn bãi cát,cùng nhau ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc dừa,nơi mà khi xưa tôi và em hay ra đây ôn bài và tám đủ mọi chuyện trên đời…chúng tôi kể cho nhau về cuộc sống hiện tại,cùng ôn lại những kỉ niệm thời áo trắng…rồi tôi tình cờ nhắc lại những câu chuyện ấy,về đêm mưa,về chiếc dù,về ánh nhìn lén lút của tôi…em hơi bất ngờ,chắc có lẽ nếu tôi ko nói ra thì đến giờ em vẫn ko biết được,hồi đó có 1 chàng khờ iu em như vậy…em hỏi tôi:
_Hồi đó…sao Long ko nói với tui là Long thích tui chứ?
_Sao Long nói được…hồi đó Trinh thích thằng Hùng mà…
_Uhm…cũng đúng…
_Mà giờ Trinh còn wen nó ko?
_Ko…lúc chuyển vào SG thì cũng có nói sẽ chờ nhau…nhưng xa mặt cách lòng mà…giờ 2 đứa chỉ là bạn thui…
_Uhm…vậy ah??
_Long khờ quá…
_Sao kêu tui khờ?
_Thích tui mà sao ko nói ra cho tui biết…làm tui cứ nghĩ…
_Uhm…công nhận…khờ thiệt…hihi…
_Vậy bây giờ hết khờ chưa??
Tôi ko để ý,nãy giờ tay em nắm lấy tay tôi bóp nhẹ:
_Là sao…Long ko hiểu….
_Uhm…thì…chuyện đó đó…Long còn thích tui ko?
Tôi giật mình…sao giờ mà em còn hỏi chuyện này,em có ý j đây:
_Mọi chuyện qua lâu rồi…giờ Long ko còn nghĩ nhiều đến nó nữa…Trinh hiểu ý Long chứ?
_(em mở to mắt nhìn tôi dò xét) Long có người iu rồi ah?
_Uhm…(trong đầu tôi hiện lên bóng hình của 2 người con gái)
_Vậy ah?...(em rụt tay lại,nhìn tôi thở dài,đôi mắt thoáng chút bùn)…vậy Long iu nhỏ ấy lắm ah?
_Uhm…(hiện jờ tôi cũng chẳng bít mình đang iu ai nữa)…có lẽ thế!
_Có lẽ…là sao?
( Hãy truy cập :http://pha-trinh.blogspot.com/ luôn cập nhật truyen sex pha trinh mới nhất)
_Ah…uhm…ko có j đâu,đừng quan tâm…hihi
Em nhìn tôi,mỉm cười âu yếm,em lại nắm lấy đôi bàn tay tôi siết nhẹ,tôi cũng để yên,cảm nhận những ngón tay của em len vào giữa những ngón tay tôi…nhưng,chỉ dừng lại ở cái nắm tay thôi,ko tiến xa hơn nữa…trái tim chia 2 là đủ rồi,tôi ko mún chia 3 ra nữa,đau lại thêm đau mà thôi…chúng tôi ngồi đó rất lâu,ngắm những vì sao lấp lánh trên trời…tôi như thấy ánh mắt ai đó đang dõi theo tôi thông qua những ngôi sao ttrên trời kia…Tối hum đó,tôi nhận được 1 tin nhắn từ Trinh:
_Tối nay gặp lại Long,Trinh thấy vui lắm…ước j hồi xưa Long đừng nhút nhát…ước j ngày xưa Trinh đừng ngu ngơ quá…ước j Trinh là thần đèn để có thể quay ngược thời gian lấy lại những thứ đã mất…xxx…
Tôi quả thật hơi bối rối trước tin nhắn này,tôi nhắn lại:
_Chuyện đã qua rồi thì cho qua đi…Long ko mún nhắc lại điều đó nữa…được chứ? PS: xxx là j?
Tôi lại nhận đựoc 1 tin nhắn:
_Hihi…xxx mà cũng ko biết…Long đúng là khờ thiệt!
Trong đầu tôi hiện lên,3 chữ x có fải là viết tắt của…..???? của j ai biết trời???...ai biết jải thích jùm đi,tra google ko thấy! ^.^…
Bản quyền thuộc về KHOTRUYEN.BLOGSPOT.COM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét